(Lời thú tội của một công an Việt Nam)
Mẹ ơi đẻ con ra trong tủi khổ
Mẹ đâu hay đảng dẫn dắt con đi
Không cho con kiêu hãnh làm người
Phải làm thú, theo đuôi mẹ ạ
Đảng hành hạ các nhà dân chủ
Bắt chúng con canh gác mỗi ngày
Tội của họ chỉ là lời nói thẳng
Dám đứng lên để phản đối bạo quyền
Bao dân oan bị mất nhà, cướp đất
Vạ vật nơi cầu cống, vườn hoa
Đảng cậy đông, xua chúng con vào
Bắt bớ cả bà già, con trẻ
Bao bài học ngày xưa mẹ dạy
Chỉ làm con giằng xé lương tâm
Không theo đảng, không hoàn thành nhiệm vụ
Không có cơm ăn, áo mặc hàng ngày
Con dằn vặt bao đêm rồi khó ngủ
Mẹ vẫn dặn con "gắng phấn đấu trưởng thành"
Con luôn nhớ những lời xưa mẹ dạy:
"Bắt giữ người ngay hậu quả nhỡn tiền"
Chỉ một đời làm tay sai, nha lại
Khổ cả ba đời, khổ cả cháu con
Bàn tay con nay đã nhuốm chàm
Chuyên đánh bắt dân oan khiếu kiện
Họ có tội gì đâu khi đảng cướp mất nhà?
Cướp ruộng vườn, hương hoả, đất cha ông
Không tấc đất cắm dùi, họ vùng lên tranh đấu
Và chúng con như một lũ súc sinh
Lại phải ra tay xua đuổi họ về
Ôi cái trò dân chủ, chủ - dân
Cơn cớ gì đâu sao đảng bỏ tù?
Bàn tay con đã từng xích, khoá
Bao con người dũng cảm, kiên trung
Dù biết đó là việc làm ngu xuẩn
Giam thân họ, giam được miệng họ đâu
Cả thế giới xúm vào chất vấn
Thả họ ra, họ lại làm người
Lên đài báo Phương Tây vạch tội...
Từ quan thầy đến đội ngũ chúng con
Nghề làm công an, xưa bố mẹ tự hào
Nhờ ơn đảng, nay trở thành thất đức
Thành công cụ, thành lưu manh hoá
Như cỗ máy không phanh, con tuột dốc từng ngày
Vẫn phải phải làm cánh tay của đảng
Đánh bắt điên cuồng : người tốt, dân oan
Để nhận về những đồng lương nhuốm máu
Nhuốm nước mắt trẻ thơ, lời nguyền rủa mỗi ngày
Bao đồng đội con muốn hưởng sang giàu
Theo lời đảng, triệt hạ người lương thiện
Nào lựu đạn cay, nào dùi cui, khoá xích
Để trở về vật vã trong đêm
Lảm nhảm than thân, lảm nhảm khóc, cười
Để vợ con phải đưa vào bệnh viện
Bao người chết trên đường quốc lộ
Cơn cớ không đâu, như thể bị hành
Hồ sơ về họ là thay trắng đổi đen
Công thành tội, tội thành công mẹ ạ
Đội ngũ chúng con ngày càng lớn mạnh
Xã hội nào cũng cần đến công an
Nhưng không được tự do, tự chủ
Không được làm người, chỉ làm thú mà thôi
Con thương các con bé bỏng của mình
Vì lỗi lầm của mẹ cha mà trả giá
Tâm hồn con nay đã thành hoang hoá
Thành mầm chồi, ác độc, vô lương
Giữa thiện, ác con biết chọn hướng nào ?
Nghe mẹ dạy, sớm muộn đảng cũng bắt
Đi theo đảng, lòng con nhức nhối
Mẹ thân yêu, có hiểu lòng con?
Nếu không may con có mệnh hệ gì
Cầu xin mẹ đừng buồn đau thái qúa
Nghề của con là chộp giật, cướp bóc
Là hành dân và trừng trị người ngay
Là qủa tim đêm ngày hoá thú
Xa đạo lý ông bà, gần triết lý tiểu nhân
Phải cúi đầu làm theo lệnh đảng
Đốt sách giam người, bao chân lý vùi chôn
Đêm bắt người, ngày ra đường gặp trẻ
Những cháu, con của họ căm thù
Con rùng mình trước ánh mắt trẻ thơ
Nghề của con là nghề nghe chửi
Nghề của con cũng là nghề tổn thọ
49, 53, đều hoá đất, hoá mồ
Mẹ đừng buồn hãy nuôi cháu lớn khôn
Coi như con đã gánh họa thay rồi
Lớn lên đừng như con mẹ ạ...
TKTT
0 nhận xét:
Đăng nhận xét