Anh chị em ơi!
(Nhại thơ Tố Hữu)
Tám ba năm đời ta có Đảng
Hôm nay ôn lại quãng đường
dài...
Nhục nhằn, gian khó đắng cay
Đau thương, đói khổ, đọa đầy
tấm thân
Mùa xuân đó, con chim cũng
khóc
Cột điện kia chấp chới lê
chân
Đời ta gương vỡ tan tành ,
Cây tươi cây lại héo cành lụi hoa.
Đáng cộng sản nổi lên cướp
nước
Giặc Hồ kia tuyên bố trước
dân*
Một đời đau suốt bao năm
Chim treo trên lửa, cá nằm
dưới dao
Đảng cướp hết, non cao biển
rộng
Triệt tiêu luôn truyền thống
cha ông
Cúi lưng, gục mặt ôm Tàu
Non sông... một khúc ruột nhàu như tương
Đáng cộng sản nổi lên cướp
nước
Lũ bán nước lột da dân nước
Nấm mồ cha giày xéo tan hoang
Máu người thấm đỏ cỏ cây
Làng quê hoang hóa , lắt lay
kiếp người
Ôi nhớ những năm nào thuở
trước
Sài Gòn ta – Hòn Ngọc Viễn
Đông
Bỗng đâu cộng sản tràn
vào
Tài sản cướp giật chất cao
thành gò
Cha trốn đi vượt biên...
không mộ
Anh chạy sang biên giới Thái
Lan
Bao năm trong cảnh cơ hàn
Mẹ già ngóng đợi thân tàn
quạnh hiu
Bán rau đắp đổi qua ngày
Thịt xương gầy héo đắng cay khôn cầm
Con nhớ mẹ, còng queo nằm
khóc
Mẹ thương con khóc lóc, thở
than
Kiếp người cơm vãi cơm rơi
Biết bao giờ mới tái hồi hỡi con
Trằn trọc mãi đến khi hừng sáng
Lại nhào đi rau cháo nuôi
thân
Đảng ta, đảng cuả bạo tàn
Mẹ nghèo mang nặng khó khăn vô vàn.
Bao đứa trẻ chôn vùi trong cỏ
Thiếu phong bì đút lót trao
tay
Đảng ta sinh bởi ngu đần
Một bầy sâu bọ trịệt
dần người ngay.
Đảng ta đó, trăm cay nghìn
đắng
Đảng ta đây, cướp bóc ngang
tàng
Đảng ta, muôn vạn côn an
Đảng ta, một lũ cướp
càn ngày đêm
Đảng ta Mác – Lê-nin rồ dại
Kết bạn cùng bành trướng
Trung Hoa
Trời cao, đất rộng bao la
Bán buôn cho hết bản xa xóm gần
Từ ấy đã tám ba năm chẵn
Cuộc đời ta vì Đảng héo
hon
Đường xa bao nỗi truân chuyên
Ngọn đèn đêm gió, con thuyền
biển khơi
Đèn đã lụi, thuyền sa xuống hố
Đảng còn đưa dân nước lao
theo...
Địa ngục xã hội lầm than
Tám ba năm ấy, chết oan bao người
Tiếng la hét người dân vùng
dạy
Bắc Trung Nam làn sóng đấu tranh
80 triệu, khắp tỉnh
thành
Đứng lên tự cứu mà giành ấm
no
Đứng lên cứu tự do, độc lập
Đứng lên giành ruộng đất, áo
cơm!
Đứng lên thân cỏ, thân rơm
Biển người không sợ súng gươm
bạo tàn!!
Máu có chảy, xương tan thịt
nát
Hỡi dân oan tiếp bước cùng nhau
Bao năm chìm nổi ba đào
Phong trào tạm lắng, phong trào lại lên...
Chống phá hết độc tài hiếu
chiến
Khắp năm châu, thế giới
truyền tin
Trùng trùng cách mạng ra quân
Cờ vàng ba sọc, nhân dân dẫn đầu
Trịnh Nguyễn gọi Thái Bình ,
Dương Nội
Yên Mỹ kêu
giáo xứ đấu tranh
Chị em cùng với anh em
Bà con cùng với sinh viên khắp miền
Đòi cơm áo, đòi quyền dân chủ
Đường càng đi đội ngũ càng
đông
Suối ngàn đã chảy thành sông
Đố ai tát cạn được dòng nước
xuôi
Càng tức nước, càng xui bờ vỡ
Lòng dân ta như lửa thêm dầu
Lưỡi lê, mũi súng, nhà tù
Càng đau, càng khổ, càng thù,
càng căm
Nước đà mất tám ba năm
Tư Sang, Ba Dũng, đứng nằm sao yên?
Thân một cổ hai xiềng nô lệ
Phải vùng lên mà bẻ cho tan
Diệt bầy Trung cộng - Việt gian
Việt Nam độc lập hoàn toàn tự do!
Lời kêu gọi vang to khắp nước
Núi sông nghe chân bước trước
sau
Văn Giang phất ngọn cờ đầu
Thái Hà, Yên Mỹ bắc cầu tiến lên
Máu dù chảy ba miền thấm đỏ
Nghìn công an, bộ đội, không
lui
Núi càng rung, biển càng sôi
Thép nung càng luyện, càng
tôi, càng bền.
Người Hơ Mông tay không chống
đảng
Bước chân đoàn dân chủ càng
hăng
Người càng đông, sức càng
tăng
Non sông nổi lửa, giang sơn
kêu gào
Dân oan như thác ào ào
Bao nhiêu trụ sở, hàng rào phá tan
Đã nghe tiếng kẻng khươ, lửa
hận
Chân trời xa như sét đêm
thâu...
Công an cũng phải cúi đầu
Đồng bằng, biên giới,
vùng sâu vui mừng
Đồng cỏ héo đã bừng lửa cháy
Nước non ơi, hết thảy vùng
lên!
Bắc Trung Nam khắp ba miền
Toàn dân khởi nghĩa! Chính
quyền về tay!
Lật đổ Đảng , để đời hết khổ
Biển người dâng ngập phố ngập
đồng
Tháng tư Cách mạng thành công**
Hàng trăm , triệu lá cờ vàng
giương cao!
TKTT
*Lời tuyên bố của Hồ Chí Minh trong ngày 2-9 -1945: “Đảng ta là
một đảng cướp... Lẽ ra phải trao chính
quyền về tay nhân dân thì đảng lại
cướp chính quyền từ tay nhân dân
**Hy vọng trong
dịp 30 Tháng tư năm 2014 sẽ có cả ngàn, vạn dân oan nổi lên vạch mặt Đảng đê hèn.
Anh chị em ơi!
(Nhại thơ Tố Hữu)
Tám ba năm đời ta có Đảng
Hôm nay ôn lại quãng đường
dài...
Nhục nhằn, gian khó đắng cay
Đau thương, đói khổ, đọa đầy
tấm thân
Mùa xuân đó, con chim cũng
khóc
Cột điện kia chấp chới lê
chân
Đời ta gương vỡ tan tành ,
Cây tươi cây lại héo cành lụi hoa.
Đáng cộng sản nổi lên cướp
nước
Giặc Hồ kia tuyên bố trước
dân*
Một đời đau suốt bao năm
Chim treo trên lửa, cá nằm
dưới dao
Đảng cướp hết, non cao biển
rộng
Triệt tiêu luôn truyền thống
cha ông
Cúi lưng, gục mặt ôm Tàu
Non sông... một khúc ruột nhàu như tương
Lũ bán nước lột da dân nước
Nấm mồ cha giày xéo tan hoang
Máu người thấm đỏ cỏ cây
Làng quê hoang hóa , lắt lay
kiếp người
Ôi nhớ những năm nào thuở
trước
Sài Gòn ta – Hòn Ngọc Viễn
Đông
Bỗng đâu cộng sản tràn
vào
Tài sản cướp giật chất cao
thành gò
Cha trốn đi vượt biên...
không mộ
Anh chạy sang biên giới Thái
Lan
Bao năm trong cảnh cơ hàn
Mẹ già ngóng đợi thân tàn
quạnh hiu
Bán rau đắp đổi qua ngày
Thịt xương gầy héo đắng cay khôn cầm
Con nhớ mẹ, còng queo nằm
khóc
Mẹ thương con khóc lóc, thở
than
Kiếp người cơm vãi cơm rơi
Biết bao giờ mới tái hồi hỡi con
Trằn trọc mãi đến khi hừng sáng
Lại nhào đi rau cháo nuôi
thân
Đảng ta, đảng cuả bạo tàn
Mẹ nghèo mang nặng khó khăn vô vàn.Đảng ta, đảng cuả bạo tàn
Bao đứa trẻ chôn vùi trong cỏ
Thiếu phong bì đút lót trao
tay
Đảng ta sinh bởi ngu đần
Một bầy sâu bọ trịệt
dần người ngay.
Đảng ta đó, trăm cay nghìn
đắng
Đảng ta đây, cướp bóc ngang
tàng
Đảng ta, muôn vạn côn an
Đảng ta, một lũ cướp
càn ngày đêm
Đảng ta Mác – Lê-nin rồ dại
Kết bạn cùng bành trướng
Trung Hoa
Trời cao, đất rộng bao la
Bán buôn cho hết bản xa xóm gần
Từ ấy đã tám ba năm chẵn
Cuộc đời ta vì Đảng héo
hon
Đường xa bao nỗi truân chuyên
Ngọn đèn đêm gió, con thuyền
biển khơi
Đèn đã lụi, thuyền sa xuống hố
Đảng còn đưa dân nước lao
theo...
Địa ngục xã hội lầm than
Tám ba năm ấy, chết oan bao người
Tiếng la hét người dân vùng
dạy
Bắc Trung Nam làn sóng đấu tranh
80 triệu, khắp tỉnh
thành
Đứng lên tự cứu mà giành ấm
no
Đứng lên cứu tự do, độc lập
Đứng lên giành ruộng đất, áo
cơm!
Đứng lên thân cỏ, thân rơm
Biển người không sợ súng gươm
bạo tàn!!
Máu có chảy, xương tan thịt
nát
Hỡi dân oan tiếp bước cùng nhau
Bao năm chìm nổi ba đào
Phong trào tạm lắng, phong trào lại lên...
Chống phá hết độc tài hiếu
chiến
Khắp năm châu, thế giới
truyền tin
Trùng trùng cách mạng ra quân
Cờ vàng ba sọc, nhân dân dẫn đầu
Trịnh Nguyễn gọi Thái Bình ,
Dương Nội
Yên Mỹ kêu
giáo xứ đấu tranh
Chị em cùng với anh em
Bà con cùng với sinh viên khắp miền
Đòi cơm áo, đòi quyền dân chủ
Đường càng đi đội ngũ càng
đông
Suối ngàn đã chảy thành sông
Đố ai tát cạn được dòng nước
xuôi
Càng tức nước, càng xui bờ vỡ
Lòng dân ta như lửa thêm dầu
Lưỡi lê, mũi súng, nhà tù
Càng đau, càng khổ, càng thù,
càng căm
Nước đà mất tám ba năm
Tư Sang, Ba Dũng, đứng nằm sao yên?
Thân một cổ hai xiềng nô lệ
Phải vùng lên mà bẻ cho tan
Diệt bầy Trung cộng - Việt gian
Việt Nam độc lập hoàn toàn tự do!
Lời kêu gọi vang to khắp nước
Núi sông nghe chân bước trước
sau
Văn Giang phất ngọn cờ đầu
Thái Hà, Yên Mỹ bắc cầu tiến lên
Máu dù chảy ba miền thấm đỏ
Nghìn công an, bộ đội, không
lui
Núi càng rung, biển càng sôi
Thép nung càng luyện, càng
tôi, càng bền.
Người Hơ Mông tay không chống
đảng
Bước chân đoàn dân chủ càng
hăng
Người càng đông, sức càng
tăng
Non sông nổi lửa, giang sơn
kêu gào
Dân oan như thác ào ào
Bao nhiêu trụ sở, hàng rào phá tan
Đã nghe tiếng kẻng khươ, lửa
hận
Chân trời xa như sét đêm
thâu...
Công an cũng phải cúi đầu
Đồng bằng, biên giới,
vùng sâu vui mừng
Đồng cỏ héo đã bừng lửa cháy
Nước non ơi, hết thảy vùng
lên!
Bắc Trung Nam khắp ba miền
Toàn dân khởi nghĩa! Chính
quyền về tay!
Lật đổ Đảng , để đời hết khổ
Biển người dâng ngập phố ngập
đồng
Tháng tư Cách mạng thành công**
Hàng trăm , triệu lá cờ vàng
giương cao!
TKTT
*Lời tuyên bố của Hồ Chí Minh trong ngày 2-9 -1945: “Đảng ta là
một đảng cướp... Lẽ ra phải trao chính
quyền về tay nhân dân thì đảng lại
cướp chính quyền từ tay nhân dân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét