(Nhại bài "Vú em" của Tố Hữu)
Nàng bỏ mẹ già nơi quê cũ
Vội vàng tìm đến chốn thành đô
Rồi từ hôm ấy ôm hôn đủ
Cả hạng người sang lẫn kẻ khờ
Nàng với trai nằm trong khách sạn
Có chăn êm, nệm ấm vô vàn
Biêt đâu trong đêm dài thăm thẳm
Mẹ gọi tên nàng tiếng đã khan
Rồi từ hôm ấy chốn lầu xanh
Bán trôn nuôi miệng để tồn sanh
Vày vò thể xác, thân xơ xác
Ước vọng tương lai chốn thị thành
Giá cứ vô tình tăng vống lên
Mỗi tuần mỗi tháng lại tăng nhanh
Liệu nàng còn có cơ nhìn lại
Mẹ già lam lũ chốn lầm than?
Ta thấy bà lò dò chống gậy
Khản lời trong dáng bước liêu xiêu
Ta tự hỏi cảnh sầu ly thảm
Do số phận hay do chế độ này?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét