Không biết nhại có từ bao giờ nhưng xem ra trong thời điểm hiện tại chưa ai vượt qua được tài nhại thơ, nhại bài hát của chị Trần Khải Thanh Thuỷ. Chị nhại cứ ngon ơ như người viết chính tả vậy, thơ tuôn ra ông ổng dưới ngòi bút của chị. Ngoài bài "Bình Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trãi được chị nhại thành "Bình quân đại láo" mà hầu hết bạn đọc hải ngoại biết tới, chị còn cả vài tập dày, số lượng thơ nhại của chị cũng tương đương bằng số bài chị sáng tác, nghĩa là trên dưới 400 bài. Có thể nói nhại cũng là một điểm mạnh, ưu thế của chị, bởi bất cứ lĩnh vực, đề tài nào, từ thơ trữ tình, thơ chính luận, ca ngợi đảng bác, và các lãnh đạo Việt Nam chị đều nhại một cách đầy xuất sắc hứng khởi, ngay đề tài Hồ Chí Minh chị cũng có cả vài chục bài nhại mà tiêu biểu nhất là bài "Đêm nay bác không ngủ", xin nói có sách và mách có chứng sau:
ĐÊM NAY BÁC KHÔNG NGỦ
( Nhại thơ Minh Huệ)
Nguyễn Thị Xuân thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đăm đăm nhìn cô ngủ
Lặng yên như ông chủ
Vẻ mặt Bác trầm tư
Ngoài trời mưa âm u
Mái nhà sàn rung lắc
Nguyễn Thị Xuân nhìn Bác
Càng nhìn lại càng lo
Người Cha mái tóc bạc
cứ quẩn quanh bên giường
Rồi bác đến bên cô
Thì thầm từng lời một
Sợ cháu mình chạy vội
Bác vuốt ve thề bồi
Nguyễn Thị Xuân bàng hoàng
Như nằm trong ác mộng
Mắt Bác long sòng sọc
Đốt cháy thân hình nàng
Nguyễn Thị Xuân vội vàng:
"Mời bác ngủ bác ơi
Già như bác lúc này
Thức khuya là bất lợi"
"Cháu cứ việc nằm chơi
Ngày mai ta trọng thưởng
Nhiệm vụ cháu bây chừ
Là làm ta sung sướng"
Không biết nói gì hơn
Xuân nằm nhăn với nhó
Măc cho bác thụt thò
Miệng tru rên ú ớ
Mái đầu Xuân ngọ nguậy
Chòm râu bác phủ đày
Lòng đau đớn xót cay
Muốn giơ tay mà tát
…Lần thứ ba khiếp sợ
Xuân hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi tô hô
Toàn thân… năng năng nhắc
Xuân vội vàng nằng nặc:
"Để cháu ngủ bác ơi
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi để cháu ngủ"
Cháu hãy vì tình thương
Mà cho ta tận hưởng
Bác thấy mình thật sướng
Nếu ngủ sao an lòng?
(Bác thương gì Xuân đâu?
Đêm nay ngủ cùng rồi
Trải phút giây thần thánh
Mai bác lại quên nhanh...)
Nhìn chòm râu lơ thơ
Lòng cô thêm bực tức
Càng căm càng bất lực
Mong người biến ngay cho
Thôi thì thôi đành cố
Cho bác ấp, bác vầy
Lòng tê tái đắng cay
Trước trò đời nhăng nhố
... Đêm nay bác không ngủ
Đêm nay bác làm tình
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh
Hỏi chị sao gan to bằng trái núi, dám động vào taboo (trái cấm) của đảng và gần 90 triệu người Việt Nam - những kẻ vẫn còn vô cùng tôn kính bác, chị cười bảo: "Chỉ vì tức thằng cha Minh Huệ này quá, nó chỉ là giáo viên cấp 1, nhờ bài thơ giẻ cùi này mà được nhấc lên làm trưởng ty văn nghệ. Hơn nữa, bác của chúng ta có sạch sẽ gì đâu, ngay Tố Hữu cũng bảo: "Người không con mà có triệu con" cơ mà... Chỉ có cơ chế đảng mới đẻ ra một vĩ nhân như bác, còn cơ chế thị trường hay bao cấp giỏi lắm chỉ vài chục con rơi con vãi là hết đất, tội gì chẳng nhại.
Cả tập "Hồ Chí Minh - nhân vật nghìn tên trăm mặt" chiếm tới 1/3 số thơ nhại, toàn về Hồ chủ tịch. Nhiều bài người đọc còn chưa rõ xuất xứ từ đâu mà chị đã có bài nhại, như bài nhại sau:
ẢNH CỤ HỒ
(Nhại bài thơ cùng tên)
Trên buôn đồng bào thượng,
Một sớm, lũ cộng gào:
- Ảnh cụ Hồ để đâu,
Đem mà treo lên chớ
Ông già vào trong bếp,
Bế vợ già đem ra,
Rồi vén váy giữa nhà.
- Đấy, cụ Hồ tôi đấy.
Ở miền xuôi cũng vậy.
Khi bọn chúng hăm he,
Bà con ta nhất tề,
Mang "cụ Hồ" ra chỉ.
Và nơi nào cũng thế,
Bờ biển tới chân đèo,
Ảnh Cụ tuy không treo.
Đồng bào ai cũng réo
Bọn cộng dù càn rỡ,
Muốn treo ảnh, treo cờ,
Cờ và ảnh Cụ Hồ,
Treo lên thêm xấu hổ
Hôm nay xa tổ quốc,
Lòng ta ngàn xót xa,
Tư tưởng Hồ Chí Minh,
Vẫn muôn đời gây oán
Ta hết tin tưởng đảng,
Ta căm tức giặc Hồ,
Lũ cộng sản vong nô,
Chỉ là bầy bán nước.
Cúi đầu trong tiếng bước
Ta nghẹn ngào quay lưng
Cả dân tộc sống qùy
Bao hiền tài chết đứng
Có thể nói, ở Việt Nam, số người lấy việc ca ngợi bác làm con đường tiến thân không phải là ít, còn chị vì nhìn nhận rõ bản chất cụ Hồ chỉ là thứ thần tượng giả danh, tư tưởng... chó loà nên dùng biệt tài của mình như một vũ khí sắc bén để chống lại. Bài "Có người thợ dựng thành đồng" của Thu Bồn ca ngợi bác, vốn là bài thơ khá nổi tiếng vì được lưu truyền sâu rộng trong dân, chị cũng nhại thành
CÓ NGƯỜI THỢ GIẾT CƠ ĐỒ VIỆT NAM
"(Nhại bài Có người thợ dựng thành đồng )
Cha bị đấu tố ngoài Đồng
Con bị vất xác sông Hồng, Mẹ ơi
Oan khiên cao ngút tận trời
Đau thương, nên đã tịt ngòi niềm tin
60 năm Đảng mẹ mìn
Bác Hồ ngừng đập con tim reo tràn
Thị Xuân dấu tích thời gian,
Hai mươi hai tuổi đã tàn đời hoa
Tự do, Độc lập mù loà
Lưu manh nham hiểm nhà nhà khổ sai
Cho con uất hận lâu dài
Bác như kiếm sắc đã mài ngàn năm
Hết đả đảo lại chém đâm
Ba đình chật xác giết ngầm thủ tiêu
Bác là chính cái Hồ đồ
Bác đâm, bác thọc Bác vồ bạn,ta.
Thiếu thời Bác đã đi xa
Liên xô,Trung Quốc trốn qua biên thùy
Bác gây bao cảnh loạn ly
Tố cha,tố mẹ ngại chi Bác cười
Đặt loài khỉ,vượn lên ngôi
Phiêu, Mạnh, Anh, Khải, Kiệt, Mười, Lương, An,
Nhân dân đói rách cơ hàn,
Kêu gào,rên xiết la làng chửi cha
Tay sai Mác Xít Trung, Nga
Xác người đã có"mùi" hoa dị kỳ
Tốn bạc tỉ chẳng ích gì
Tội này để dạ khắc ghi trong lòng.
Bài "Việt Nam đất nước ta ơi" của Nguyễn Đình Thi cũng được chị nhại thành một bài có nội dung trái hẳn với sự ca ngợi rẻ tiền của ông nhà thơ to xác mà gan như gan chuuột nhắt này:
Việt Nam đất nước ta ơi
Đau thương nhục nhã, đâu trời khổ hơn,
Cánh cò chết lả ngậm hờn
Mây mù che mặt đàn con đói dài
Quê hương đâu có tương lai
Bao nhiêu đời vẫn quằn quại khổ đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một nỗi đau phận nghèo
Đất nghèo nuôi những chí phèo
Từ trong khốn nạn lại trèo ghế trên
Đạp nhân tài xuống đất đen
Tự do vứt bỏ... đê hèn như nhau
Còn nhiều, lắm những bài thơ, lời hát nhại của nhà văn nữ này, tiếc rằng trang viết có hạn đành dừng lời lại đây. Hy vọng được gặp lại bạn đọc vào các kỳ sau, sau nữa
Hà Nội cuối 11-2013
Trần Bình Minh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét