Từ dấu mốc đáng nhớ năm 1993, sau 11 năm
chuyển từ cầm phấn sang cầm bút, từ gõ đầu trẻ sang gõ đầu mình, từ bán cháo
phổi sang bán tim óc, từ ăn cơm rau vật nhau với trẻ sang... tự mình ăn thịt mình
(thức đêm thức hôm để viết ra những điều giả dối, đổi nhan sắc mình cho nhan
sắc của những câu chữ v.v), tôi luôn được ban văn hóa tư tưởng trung ương dạy
dỗ vào mỗi sáng thứ 2 hàng tuần: “Làm nhà văn hay nhà báo trong chế độ xã hội chủ nghĩa thì
phải vui vẻ, lạc quan, phải đề cao tính đảng, tính nhân dân cũng như tính tập
thể tính v.v. Có như thế thì bài viết mới phong phú sinh động được. Nếu không
có những phẩm chất “đáng quý” đó thì văn chương còn đâu sức sống, nói gì đến sự
hòa đồng, xây dựng”? Có lẽ vì văn chương hai miền Nam Bắc trong thời kỳ qúa độ
(1955-2013) qúa thiếu những đặc trưng đó mà chủ nghĩa xã hội mãi không xây dựng xong.
Chính xác hơn nó chỉ là một ngôi nhà ma quái, trong đó ác quỷ và người vô tội
sống lẫn lộn, như nhà văn Nguyễn Khắc Trường đã nói: “Mảnh đất lắm người, nhiều
ma”. Lẽ ra theo quy luật thông thường, quỷ ma phải sợ người, sợ tiếng gà gáy
sáng. Tiếc rằng trên dải đất hình chữ S, nơi tăm tối cuối cùng của thế giới,
luôn là “đêm giữa ban ngày” nên quỷ ma luôn dọa người, ăn tươi nuốt sống con
người nếu không chịu phục tùng những mệnh lệnh dốt nát, quái gở của nó. Sự sợ
hãi đã trở thành tâm thức nô lệ. Những đứa trẻ sinh ra trong mảnh đất nghèo
nàn, u tối này, mang trong mình sự sợ hãi từ đôi bầu vú mẹ, đơn giản vì ngoài
hương vị thơm tho, ngọt ngào của tình mẫu tử còn thêm cả vị sợ haĩ quỷ ma và
quỷ vương lộng hành do mẹ truyền qua đôi dòng sữa. Từ đó gần 90 triệu người
Việt trong nước đã dần dần biến tên dân tộc kinh của mình thành dân tộc... sợ
May
mắn thay, văn chương là nghiệp chướng của những kẻ tài hoa có trong đầu kiến
thức của hàng nghìn năm văn hiến, hiểu biết tinh thông về mọi lĩnh vực khoa
học, nghệ thuật, công nghệ v.v nên thay vì viết bài phê phán chế độ trên hệ
thống truyền thông như mọi thể chế dân chủ khác, họ đành phải truyền tai nhau
những câu hài, bài hát, tếu táo nghịch ngợm nhằm chế giễu mọi thói hư tật xấu
của đảng, đặc biệt là 14 tên quỷ vương. Tiếc rằng... vạt áo của một nhà văn đối
kháng như tôi, dù dài rộng đến đâu cũng không thể nào đựng hết được, chỉ mạo
muội trình bạn đọc vài chục câu trong cả biển ca dao, thơ ca, hò vè của quần
chúng nhân dân hoặc thơ ca bình dân của những người cầm bút chân chính, “muốn
bay không nhấc nổi mình mà bay” vì sự ám ảnh của vành móng ngựa cùng chiếc còng
số 8, dưới cây gậy chỉ huy của đảng... Hy vọng sự “vô hại” của những câu ca này
sẽ trở thành... hại vô cùng đối với thể chế độc tài Việt Nam
Chính
phủ chỉ là tà phủ thôi
Tự do hạnh phúc ở... giữa đùi*
Sợ quân Trung Quốc nên luồn cúi
Giàu tặc rước bọn giặc tàu vô
Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra
nữa là hành động đi đêm của các “vua đồng chí” giữa hai lãnh đạo Việt –Trung.
Cho nên... ranh ngôn thời nay viết :
Quân tử vùng lên là quân tử dại.
Quân tử giấu mặt là quân tử khôn.
Cho nên Dũng, Trọng luồn chôn
Theo hầu
Trung Quốc bán luôn cõi bờ
Trong khi lãnh đạo Việt Nam tự vỗ ngực,
ca tụng mình là vĩ đại, quang vinh, đỉnh cao trí tuệ v.v... thì ca dao thời đại
viết :
Lãnh đạo ngày nay bậy quá trời
Nghìn thằng lãnh đạo, nghìn thằng hư
Triệu thằng cướp bóc, trăm chộp giật
Còn những thằng kia... cũng chẳng từ
Nghìn thằng lãnh đạo, nghìn thằng hư
Triệu thằng cướp bóc, trăm chộp giật
Còn những thằng kia... cũng chẳng từ
Càng ra sức che đậy sự lừa mị dối trá
bằng những ngôn từ tốt đẹp, thì người dân càng dùng thơ ca để lột truồng đảng
ra cho 90 triệu người Việt Nam cùng biết bản chất gian manh, xảo quyệt, lèo lá
của đảng
Lãnh đạo như
cáo như lươn
Caó thì lừa
dối, lươn thì tuột trơn
Trung ương đã
hết thằng khôn
Nhà tù, nhà
đá nó dồn dân ta
Trong suốt chiều dài lịch sử mấy nghìn năm, chưa thời đại nào sự
vỗ ngực, ca tụng mình lại nhiều như triều đại cộng sản. Nào là “đạo đức, văn minh, nào
thống nhất, độc lập, nào hoà bình, ấm no”, công ơn đảng thật là to** v.v... thì nhân dân mượn ca dao của ông bà
bình... lọan:
Nhiễu điều phủ lấy giá gương.
Đất đai tổ
quốc đảng nhường Trung Hoa
Quy thành
vàng khối, đô la
Trăm
dân khốn khổ, lệ nhòa... tương lai
Dựa vào các dữ kiện trong lịch sử hai đảng
từ trước đến nay: Núi lấn núi, sông giành
sông, răng cắn bập vào môi hết lần này, lần khác, các nhà thơ bất đắc dĩ
phải mượn lời cha ông để khẳng định mối quan hệ giữa hai đảng cộng sản Việt Nam
và Trung Hoa chẳng qua chỉ là một lũ tim la, hắc lào, ghẻ lở,ba que và đểu giả:
Việt Nam,
Trung Quốc bao đời
Toàn dân đói khổ, chung nòi cộng nô
Con điên cùng
lũ cháu rồ
Nhờ
ơn hai đảng ban cho mỗi ngày
Ca dao xưa cũng góp phần vào việc cổ xúy
hành động của dân trong thời điểm hiện tại để nhắc nhở người dân hiểu rõ tận
cùng nỗi khổ đau cơ hàn của mình đến từ đâu:
Con ơi nhớ lấy đừng nhầm
Cướp xa Trung Quốc, cướp gần... trung ương
Con đừng lấy đó làm gương
Từ
ngày có đảng tang thương, cơ hàn
“Núi liền núi, sông liền sông”, “môi hở,
răng lạnh”, hoặc “Bốn tốt”, 16 chữ vàngv.v... Tất cả chỉ là những tấm bình
phong giả tạo, để lãnh đạo âm thầm bán nước buôn dân. Cụ thể, ca dao thời đại
viết:
Đồng chí đồng tình
Biển đông... khoắng sạch
Hàng xóm họ Bành
Tài nguyên
khô kiệt,
Đảng ta “ưu việt”
Dân
thành... dân oan
Cũng
vì sự hy sinh... to béo của đảng mà ca dao hò vè trong thời đại đồ đểu xã hội chủ nghĩa mới mang nặng những nét đặc trưng như vậy,
đơn giản vì người làm thơ dù trong hay ngoài giới cầm bút đã sống thực với cuộc
đời, với bao biến cố, sự kiện nảy sinh trong đời, nên đã âm thầm tích lũy, rồi nhập
tâm và viết lại đúng như thực tế nghiệt ngã, sinh động vẫn xảy ra hàng ngày
Thật thà ăn cháo
Láo nháo ăn cơm
Côn đồ làm cớm***
Lừa
đảo làm quan
Tình cảm hồn nhiên là sản phẩm của ngẫu
hứng và tự do, từ đó đã bắc cầu qua câu chữ để giải thích những điều mắt thấy, tai
nghe, dù bị cấm bị bắt, nhưng vẫn âm thầm kết kén trong lòng người đọc, người
nghe và người viết:
Cứ nhìn cộng sản mà xem
Mẹ cha cũng
cướp, anh em chẳng từ
Chỉ thương
dân chúng đui mù
Bao
nhiêu năm vẫn... mịt mù tương lai
Biết bao triết lý nhân sinh đã nảy sinh
từ cuộc sống, như những bông hoa đậm đà chiều sâu triết học nảy ra từ bãi rác
xã hội chủ nghĩa:
Con người
càng lúc càng đông
Thạch Sanh
thì ít, Lý Thông thì nhiều
Thạch
Sanh khốn khó đủ điều
Lý Thông thì lại trăm chiều sa hoa
Dân tình khốn khổ, nhà nhà tang thương cũng
vì sự ngu dốt trong đường lối lãnh đạo của đảng. Chính sách kém, đối sách tồi, quan
chức tệ, lãnh đạo ngu... Quanh năm suốt tháng chỉ vác mặt đi họp để ngồi lì,
ngủ gật lấy phong bì tiêu chuẩn, nên vận nước mỗi ngày lại rơi vào hố thẳm
đường cùng:
Bắt đầu họp
giữa tháng ba
Đến khi họp
hết là vừa một năm
Tự hào văn
hiến bao năm
Vào
tay giặc đảng nát bằm như tương
Quy luật giá trị, đồng
tiền chi phối tất cả mọi mối quan hệ đồng chí, đồng bào, anh em ruột thịt trong
gia đình, bạn bè thân tín ngoài xã hội, đến mức thơ ca hiện đại viết :
Anh em
như thể dao phay
Không chi tiền đẹp cũng bay cái đầu
Người dưng mà khéo chi màu
Xa xôi cách biệt xin bầu... ủy viên
Người trị kẻ ác, trời trị mưu gian, có
một thứ mệnh trời mà người dân âm thầm khao khát cho đảng cộng sản của mình,
mệnh đó càng ngày càng rõ nét, không cưỡng được, ca dao cải biên khẳng định:
Cá không ăn muối cá ươn,
Đảng theo trung quốc trăm đường hại dân
Con giun xéo mãi cũng quằn
Dân
mà đứng dạy, dân dần tả tơi
Thực tế tiếng súng Đoàn Văn Vươn (Hải
phòng), Đặng Ngọc Viết (Thái Bình), mìn tự tạo bằng chai xăng phát nổ nơi nọ,
nơi kia nơi đã và đang là điềm cảnh báo cho bộ chính trị và trung ương đảng
cộng sản Việt Nam trong nay mai:
Chế độ của dân,
Do dân vì dân
Bị đảng cướp
sạch,
Dân dần không tha
493 đại biểu quốc hội, 493
con khỉ đít đỏ, quanh đi quẩn lại chỉ vài tên tuổi: Nguyễn Minh Thuyết, Lê
Văn Cuông, Nguyễn Lân Dũng... dám bày tỏ thái độ trong các cuộc họp quốc hội,
còn lại gần 490 đại biểu khác đều là nghị gật, theo kiểu: “Im lặng là vàng”,
“Im lặng là đồng ý”. Mặc vận nước gian nan, dân tình chết ngẹn, bao nhiêu con
người tài chí uất hận... miễn bổng lộc vẫn còn và khẩu phần dạ dày của họ không
bị vơi như hàng triệu “dân ngu cu đen” là được. Vì thế thơ ca cũng nức nở tuôn
trào theo vận nước suy vong:
Tấm
gương
lãnh đạo ra sao
Đại
biểu nom cũng hao hao thôi mà
Quan
tham nổi tiếng gian tà
Dân
tình ắt nổi... can qua một ngày
Công cuộc tìm kiếm chân lý vẫn đang còn
tiếp tục, càng đến gần ánh sáng của tự do và công lý thì sự hy sinh, những đớn
đau, vất vả càng nhiều... Đường gai góc sẽ nở đầy hoa thắm. Hy vọng 90 triệu
người dân Việt Nam sẽ nhất loạt vùng lên lật đổ đảng đê hèn để những đóa hoa
đời được mọc lên trên mảnh đất tràn ngập hương thơm và ánh sáng chứ không còn
âm thầm trong bóng đêm mịt mù tăm tối nữa. Mong lắm thay...
Sacramento 30 -9 - 2013
Trần Khải Thanh Thủy
* Câu nói nổi tiếng của tên Trung tá
côn đồ công an Vũ văn Hiển trong ngày xử ba blogger: Điếu
cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải : "Tự do cái con...”
**Thơ Hồ Chí Minh ca ngợi đảng
cộng sản Việt Nam ngày 5, tháng 1, năm
1960)
***Cớm: Từ lóng trong xã hội, chỉ công an Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét