IV – Bỏ chủ nghĩa xã hội, lấy Việt Nam làm quốc hiệu và thiết lập chức vụ tổng thống?
Gần
57 năm sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa, anh
biết rõ thứ chủ nghĩa giả cày này ở Việt Nam chỉ
toàn đem lại đau thương tang tóc cho dân tộc. Thay vì “lạc quan” như những ông
chủ đểu giả trong ngôi nhà chủ nghĩa xã hội
(mà bố anh là một kẻ lầm lạc trong đó), thì người dân chỉ nhận về mình sự bi quan,
bi kịch, bi thảm, bi hài và bi đát. Vì thế bốn lý do khiến anh đề nghị phải
loại bỏ thẳng chủ nghĩa xã hội ra khỏi Hiến pháp là:
1 – Chủ
nghĩa xã hội phản dân chủ
2 – Chủ
nghĩa xã hội phản dân tộc
3 – Chủ
nghĩa xã hội chống lại con người
4 – Chủ
nghĩa xã hội mang lại đói nghèo và tham nhũng
Lý do đầu tiên anh căn cứ vào định nghĩa
của Từ điển bách khoa Việt Nam: “ Chuyên chính là trực tiếp dùng bạo lực để áp
đặt ý chí của giai cấp thống trị đối với giai cấp bị trị”. Chủ nghĩa xã hội chủ
trương “chuyên chính vô sản” (dùng bạo lực để áp đặt thô bạo mọi chủ chương
chính sách lên người dân trong xã hội ) nên chắc chắc đó là một chế độ phản dân
chủ”.
Lập luận cho sự phản bội lại dân tộc của
chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam, anh “góp ý” bằng
những ngôn từ nảy lửa, phán quyết nhưng xác thực:
-
Đối với chủ nghĩa xã hội thì không có “dân tộc” mà chỉ có “giai cấp”, vì vậy
bất cứ ai không tán thành sự thống trị của giai cấp vô sản đều là kẻ thù của
chủ nghĩa xã hội, là đối tượng đàn áp của “chuyên chính vô sản” (mà hiện thân
là chính quyền do đảng lãnh đạo). Điều này lý giải vì sao sau 30/4/1975, Nhà
nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã đưa cả vạn triệu nhân viên của chính
quyền Việt Nam Cộng hòa vào các trại tập trung cải tạo – thực chất là nhà tù
trá hình- chỉ vì họ đã phụng sự lý tưởng của mình trong một chính quyền chống
lại cộng sản. Thay vì xóa bỏ hận thù dân tộc, lãnh đạo Việt Nam vì hiếu chiến,
hiếu sát, ngu dốt và tham lam, càng ngày càng đào vực thẳm sâu hoắm giữa hai phía.
Thua cuộc và “ thắng cuộc”. Thay vì dùng tình thương đưa đám hận thù, nhà nước phản
dân này cũng bỏ tù luôn cả người yêu nước là anh, chỉ vì dám gửi kiến nghị, hết
lần này lần lần khác lên quốc hội và lãnh đạo đảng : Yêu cầu trả tự do cho tất
cả tù nhân, cựu quân nhân và viên chức chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Nếu đã lỡ
bắt, đánh, hoặc gián tiếp gây ra cái chết của bất kỳ “ngụy quân, ngụy quyền”
nào đó cũng phải bồi thường danh dự cho họ bằng cách xin lỗi và khắc phục mọi
hậu quả đau lòng do chính sách chia rẽ, thù hận gây nên. Có như vậy mới có thể
hàn gắn vết thương trong lòng dân tộc được. Tiếc rằng chủ
nghĩa xã hội do những cái đầu quái dị, ngu đần, tiếp nhận nên những lời
hay ý đẹp, lời vàng ý ngọc của anh trở thành...phản cảm và là một trong những
lý do để cả chục năm sau, chúng chụp “hai bao cao su đã qua sử dụng” lên đầu
anh, kéo anh vào tù.
Quãng thời gian 3 năm ngồi tù (từ
5-11-2010) quá đủ để cho anh nhìn sâu vào bản chất của chủ
nghĩa xã hội, vốn chỉ toàn những nghịch lý, nghịch đề, những ngông
ngược, trái khoáy, cùng sự hèn nhát bạc nhược ( lại được coi là chân lý mới mẻ
hiện đại trong hệ thống pháp lý của nhà nước xã hội chủ
nghĩa). Vì thế trong bản góp ý sửa đổi lần này (do nghị quyết số 38/
2012/ QH/13 ngày 23 tháng 11 năm 2012 của quốc hội nước Cộng Hòa xã hội chủ nghĩa Việt
Nam( tổ chức lấy ý kiến nhân dân về dự thảo hiến pháp 1992). Cũng là theo yêu
cầu của ban giám thị trại giam số 5, trực thuộc bộ công an( ngày 30 tháng 9 năm
2013)...Ngòi bút anh hằn lên những xót xa, day dứt về số phận của người dân Việt
Nam trong chế độ tàn độc này, nên dằn lòng viết tiếp:
Chủ nghĩa xã hội không chỉ phản dân tộc ở chỗ
xóa bỏ “con người dân tộc” bằng cách luôn duy trì người Việt Nam trong tình
trạng thù hận lẫn nhau mà tày trời hơn, còn xóa bỏ Tổ Quốc của người Việt với
định danh “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa” ghi trong Hiến pháp và Dự thảo. “Tổ
quốc”trong tiếng Việt có nghĩa là “quốc gia do Tổ tiên tạo lập” Do đó “Tổ Quốc
xã hội chủ nghĩa” là phủ nhận Vua Hùng, phủ nhận quốc gia của người Việt đã có
từ 4000 năm
Cũng như vậy: “Độc lập dân tộc gắn liền
với chủ nghĩa xã hội” mà Đảng cộng sản tuyên truyền là hoàn toàn trái với lich
sử dân tộc, Vì nền Độc lập do nhân dân Việt Nam giành được cách đây 68 năm hoàn
toàn không dính dáng đến chủ nghĩa xã hội( điều này được nói rõ trong Tuyên
ngôn Độc lập ngày 2-9-1945). Không những thế, việc Đảng cộng sản Việt Nam( lúc
bấy giờ có tên là Đảng cộng sản Đông Dương) tự giải thể vào ngày 11/11/1945(
sau khi nền Cộng hòa ra đời 2 tháng ), càng chứng tỏ nhân dân Việt Nam giành
độc lập để thực hiện quyền dân tộc tự quyết chứ không phải để xây dựng chủ
nghĩa xã hội. Mục đích tự thân cũng như sự tồn tại của Đảng cộng sản Việt Nam lúc
bấy giờ, chỉ tổ gây hại cho việc bảo vệ và củng cố nền Độc lập dân tộc từ khi
còn trứng nước. Vì vậy, hệ thống tuyên truyền của nhà nước cứ phát đi phát lại
câu nói: “Độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội” là phủ định sạch trơn
nền Độc lập mà người dân Việt Nam đã giành được dưới sự lãnh đạo của Hai Bà
Trưng, Lý Bí, Ngô Quyền, Lê Lợi (trước phong kiến Trung Hoa). Nói chính xác
hơn, xóa bỏ toàn bộ lịch sử đấu tranh anh dũng của dân tộc !
Không dừng lại ở sự phủ nhận, xuyên tạc
Tổ Quốc và Độc lập dân tộc của người Việt Nam. Chủ nghĩa xã hội còn xâm hại
ngay cả chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Năm 1958, vì “đại cục
xã hội chủ nghĩa”, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã gửi Thủ tướng Chu Ân Lai công hàm
gián tiếp công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa, Sau đó Trung Quốc đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa (do Việt Nam
Cộng hòa quản lý vào năm 1974), lãnh đạo Việt Nam không hề phản ứng. Năm 1988,
Trung Quốc lại ngang nhiên tấn công quần đảo Trường Sa, giết chết 64 sĩ quan,
chiến sĩ Việt Nam đồn trú và chiếm đảo Gạc Ma. Một lần nữa, vì “đại cục xã hội
chủ nghĩa” mà nhà nước Việt Nam đành ngậm miệng bỏ qua, không một lời lên án,
ca thán hành vi xâm lược này,
Bộ mặt phản dân tộc càng lộ rõ khi Nhà
nước Việt Nam bắt giam hàng chục công dân khi họ lên tiếng khẳng định “Hoàng Sa
và Trường Sa là của Việt Nam” với lý do dựng ngược “xâm phạm an ninh quốc gia”.
Đến tận thời điểm này (sau bao nhiêu yêu cầu, kiến nghị của anh và mọi người
gửi Quốc Hội), nhà nước Việt Nam vẫn không chịu công nhận liệt sĩ cho các quân
nhân Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược
quần đảo Hoàng Sa.
Hành vi “bán nước”, phản dân tộc của chế
độ cộng sản vẫn chưa dừng lại. Trước âm mưu dùng vũ lực thôn tính nốt quần đảo
Trường Sa và độc chiếm biển Đông đã quá rõ ràng, anh nhiều lần kêu gọi Nhà nước
Việt Nam khẩn trương liên minh quân sự với Mỹ để bảo vệ quần đảo Trường Sa,
cũng như tiến tới thu hồi quần đảo Hoàng Sa (nói riêng), bảo vệ chủ quyền của
Việt Nam trên biển Đông (nói chung) vì Mỹ không chỉ là siêu cường quân sự duy
nhất trên thế giới mà còn là nước duy nhất trên thế giới có chiến lược ngăn
chặn Trung Quốc bành trướng bằng vũ lực ở Châu Á – Thái Bình Dương, đặc biệt ở
Đông Á. Tiếc thay Nhà nước Việt Nam đã bác bỏ liên minh này vì cho rằng cái giá
phải trả quá đắt, mất vĩnh viễn chế độ xã hội chủ nghĩa!
Để tiếp tục chứng minh cho luận điểm tiếp
theo của mình: Chủ nghĩa xã hội chống lại con người, anh trực tiếp lấy một số quyền
cơ bản của con người được quy định trong Hiến pháp, làm cơ sở, nền tảng để đưa
ra những kết luận rạch ròi, sáng suốt và bén sắc như dao mổ của mình, cụ thể :
Điều 69:
“Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin; có
quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.
Điều 70:
“Công dân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo tôn giáo
nào… Những nơi thờ tự của các tín ngưỡng, tôn giáo được pháp luật bảo hộ”.
Điều 19 Công ước quốc tế về nhân quyền,
trong đó có quyền chính trị, dân sự, nhằm đảm bảo cho mọi công dân có quyền giữ
quan điểm của mình mà không bị ai can thiệp cũng như quyền tự do ngôn luận (bao
gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt mọi thông tin, ý kiến) không phân
biệt lĩnh vực, hình thức tuyên truyền (dù bằng miệng, bằng bản in, viết tay)
hoặc dưới hình thức nghệ thuật (thông qua bất kỳ phương tiện thông tin đại
chúng nào) tùy theo sự lựa chọn của họ!
Việc thực hiện những quyền trên nhằm: Tôn
trọng các quyền hoặc uy tín của người khác đồng thời: Bảo vệ an ninh quốc gia,
trật tự công cộng, cũng như sức khỏe hoặc đạo đức xã hội.
Vì bản
chất chế độ xã hội chủ nghĩa là “nói một đằng, làm một nẻo” cho nên những quyền
con người nói trên đều bị Nhà nước Việt Nam chà đạp không thương tiếc.
Để triệt
tiêu mọi quyền của công dân, gồm tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền được
thông tin v.v Nhà nước đặt ra “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội
chủ nghĩa Việt Nam” ( Điều 88 Bộ luật hình sự) bất chấp quy định “Mọi người đều
có quyền giữ quan điểm của mình mà không bị ai can thiệp” (Khoản 1 Điều 19 Công
ước quốc tế ). Cụ thể, nhà nước đã vịn vào tội danh hết sức trái pháp luật này
để bỏ tù tất cả những ai bày tỏ quan điểm chính trị trái ngược với quan điểm
của Đảng, mà anh là một trong số không ít các nạn nhân.
Thực
chất của quyền tự do báo chí là cá nhân được quyền ra báo, song Nhà nước Việt
Nam với bản chất ươn hèn và sợ sệt lại cấm báo chí tư nhân mà không hề biết
rằng bản thân khái niệm “tự do” xuất phát và gắn liền với “cá nhân”. Cho nên
nếu “cá nhân” không tồn tại thì “tự do” cũng...biến mất !
Về quyền lập hội, quyền biểu tình của công
dân, các quyền này chỉ được pháp luật bảo hộ sau khi được luật hóa ( Điều 69
Hiến pháp 1992). Nhưng đến nay, đã 21 năm trôi qua, Luật về Hội và Luật biểu
tình vẫn chưa được ban hành, đồng nghĩa với việc các hội hay các cuộc biểu tình
ở Việt Nam luôn trong tình trạng bất hợp pháp, bị Nhà nước dẹp bỏ bất cứ lúc
nào, còn người tổ chức sẽ bị khép tội: “ Lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm
phạm lợi ích của Nhà nước, hoặc gây rối trật tự công cộng”( Điều 245, 258 Bộ
luật hình sự), hoàn toàn trái nguyên tắc của Nhà nước pháp quyền. Theo Từ điển
bách khoa Việt Nam :“Mọi người có thể làm những gì mà Luật không cấm”, Vì không
vi phạm điều cấm nên không thể là tội phạm! Chính vì vậy, điều 258 và 88 Bộ
luật hình sự do Nhà nước đặt ra là để loại bỏ các quyền tự do, dân chủ của công
dân!
Chừng nào còn Điều 4: “Đảng cộng sản
Việt Nam theo chủ nghĩa Mác – Lê-nin lãnh đạo Nhà nước và xã hội” thì chừng đó
quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo (quy định tại Điều 70 Hiến pháp) còn trở thành
vô nghĩa, Tín ngưỡng, tôn giáo, suy cho cùng đều là hệ tư tưởng, trong khi chủ
nghĩa Mác Lê-nin cũng là hệ tư tưởng. Do đó, một khi đã khẳng định tự do tín
ngưỡng, tự do tôn giáo thì đương nhiên tín ngưỡng tôn giáo không thể bị “lãnh
đạo” hay định hướng, điều khiển bởi hệ tư tưởng nào khác, dù đó là chủ nghĩa
Mác Lê-nin “bách chiến bách thắng” hay... bách hại đi chăng nữa.
Cũng vì quan điểm “tôn giáo là thuốc
phiện của nhân dân” nên đảng cộng sản tự cho mình cái quyền phải giải thoát
nhân dân khỏi sự đầu độc của tôn giáo, vì thế đã coi tôn giáo là địch thủ, là
đối tượng mà họ cần trừ bỏ!
Điều 70,
Hiến pháp quy định “những nơi thờ tự của các tín ngưỡng, tôn giáo được pháp
luật bảo hộ” điều này đồng nghĩa với việc tín ngưỡng, tôn giáo bị hủy diệt( khi
nơi thờ tự của họ bị Nhà nước xóa bỏ hoặc chiếm lấy). Năm 2009 chính quyền Đà
Nẵng chiếm nghĩa trang của giáo xứ Cồn Dầu và bỏ tù một số giáo dân vì tội đưa
thi hài người quá cố đến đó chôn ) là hành vi đàn áp, hủy diệt tôn giáo ! Vì
Nghĩa trang của giáo xứ là nơi thờ tự của đạo Thiên chúa ( Kito giáo)
Còn rất
nhiều quyền con người – công dân khác như quyền khiếu nại, tố cáo, quyền xác
lập tài sản đối với đất đai… bị xâm hại nghiêm trọng, nhưng những dẫn chứng vừa
nêu đã đủ để cho người dân thấy chế độ xã hội chủ nghĩa là điển hình của sự đàn
áp con người.
Từ điều luật này sang điều khoản kia,
dưới ngòi bút và cái nhìn biện chứng của anh nỗi ấm ức đã tìm được cơ hội để
thể hiện dưới hình thức “góp ý vào việc sửa đổi hiến pháp 1992”
Tại luận điểm cuối: Chủ nghĩa xã hội
mang lại đói nghèo và tham nhũng, anh khẳng định: Chủ nghĩa tư bản là
kinh tế tư nhân đồng nhất với kinh tế thị trường, còn chủ nghĩa xã hội lại chủ
trương xóa bỏ chủ nghĩa tư bản, tức xóa bỏ kinh tế tư nhân, xóa bỏ kinh tế thị
trường thông qua “công hữu hóa tư liệu sản xuất”mà sản phẩm là các doanh nghiệp
Nhà nước. Thực tế ở Việt Nam cho thấy chủ nghĩa xã hội chỉ mang lại đói nghèo
cho tuyệt đại đa số người dân, đẩy Việt Nam đến bờ vực phá sản với lạm phát
900% vào năm 1985, dẫn tới ăn xin, ăn mày đầy đường, từ vỉa hè cho đến ngõ,
ngách phố phường, đền chùa, miếu mạo… (nhiều tỉnh còn phải cấp giấy phép cho
công dân tỉnh mình đi khỏi làng ăn xin).
Để sống sót, từ 1986, Đảng cộng sản Việt
Nam phải tiến hành “Đổi mới”, bước đầu đi theo chủ nghĩa tư bản bằng cách thừa
nhận kinh tế tư nhân đồng nhất với kinh tế thị trường và tự diễn biến hòa bình
từ chủ nghĩa xã hội sang chủ nghĩa tư bản. 20 năm sau (năm 2006, Đại hội X của
Đảng cộng sản Việt Nam) đã chính thức cho đảng viên làm kinh tế tư nhân, mà
trước đó vốn bị coi là “bóc lột”. Mặc dầu vậy, Đảng cộng sản Việt Nam vẫn không
chịu công khai thừa nhận sự phá sản của chủ nghĩa xã hội. Để bao biện cho việc
buộc phải thực hiện kinh tế thị trường -hiện thân của chủ nghĩa tư bản – đảng
này đã biến báo bằng cách gắn cho nó cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa”. Tất
nhiên, sự bao biện này đã thất bại hoàn toàn. Vì chủ nghĩa xã hội đồng nhất với
“xóa bỏ kinh tế thị trường”. Vì vậy khi thay “xã hội chủ nghĩa” trong “kinh tế
thị trường, theo định hướng xã hội chủ nghĩa” thì ta có; “kinh tế thị trường
định hướng xóa bỏ kinh tế thị trường”... Một điều hoàn toàn nực cười và vô
nghĩa !
Trong chuyến thăm các nước thuộc Liên hiệp
Châu Âu ( EU) đầu 2013. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng luôn khẩn khoản đề nghị lãnh
đạo các nước này công nhận Việt Nam có “nền kinh tế thị trường” thực sự chứ
không phải “nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Điều đó
có nghĩa là: Để có thể tồn tại và hội nhập với thế giới trong giai đoạn hiện
nay, Việt Nam phải từ bỏ chủ nghĩa xã hội!
Phép biện chứng trong tâm hồn anh, trong
suốt một tháng trời miệt mài suy ngẫm để tìm ra những khiếm khuyết, tồn vong
của xã hội( thông qua bản hiến pháp mới này), lại có dịp thể hiện, lan tỏa,
rạch ròi và sâu sắc qua cách chứng minh vế thứ hai của luận điểm này:
- Chủ nghĩa xã hội cũng đồng nhất với
tham nhũng. Vì chủ trương quốc hữu hóa toàn bộ nền kinh tế, Nhà nước trực tiếp
kinh doanh dưới hình thức doanh nghiệp Nhà nước, nghĩa là Nhà nước vừa là người
quản lý, kiểm soát tài sản quốc gia vừa là người sử dụng tài sản ấy, “vừa đá
bóng vừa thổi còi” mà không chịu bất cứ sự kiểm soát nào. Chính lỗ hổng này đã
tạo ra tham nhũng thể chế!
Cuối cùng, anh kết luận: Doanh nghiệp
Nhà nước là kênh chủ yếu để những người nắm giữ quyền lực ( các đảng viên cộng
sản )bòn rút tiền, của nhân dân mà các vụ VINASHIN, VINALINES là những bằng
chứng điển hình). Điều này lý giải vì sao Hiến pháp 1992 hiện hành vẫn khẳng
định vai trò chủ đạo của doanh nghiệp Nhà nước trong nền kinh tế quốc gia cho
dù tuyệt đại đa số khối doanh nghiệp này kinh doanh kém hiệu quả. Trong các
lĩnh vực khác cũng vậy, tham nhũng tràn lan và ngày càng trầm trọng, bởi sự độc
quyền của Đảng đã loại trừ tính minh bạch trong việc sử dụng ngân sách Nhà
nước. Tình hình nghiêm trọng đến mức Đảng cộng sản phải thừa nhận: tham nhũng
là quốc nạn!
Với bốn lý do đầy tính thuyết phục trên,
anh yêu cầu bỏ chủ nghĩa xã hội – lấy “Việt Nam” làm quốc hiệu thay cho “Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” vốn từ khi sinh ra(1976) đã trở thành biểu tượng
của tham nhũng, khủng bố, dối lừa
Trên tinh thần đó, anh yêu cầu: Thiết
lập chế độ dân chủ – đa đảng, thay “Chủ tịch Nước” bằng Tổng thống, vì thực
tiễn trên thế giới cho thấy Tổng thống hoặc do Quốc Hội (Nghị viện) bầu hoặc do
toàn dân bầu thông qua phổ thông đầu phiếu. Giải pháp anh chọn là toàn dân bầu
Tổng thống để tăng thêm sức mạnh của Nhà nước theo đúng nghĩa của từ này: của
nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân, chứ không thể lưỡi không xương lắm đường
lắt léo như chế độ độc tài hiện tại.
(còn tiếp)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét