Phải bỏ đảng! Hỡi đảng viên Cộng sản!
Kinh tế nay đã xuống đến bãi sình.
Người Việt Nam mười triệu đã hi sinh
Cho một nước Việt Nam nay kiệt quệ!
Mọi thứ xin-cho, đảng coi
là ân huệ.
Bị bịt mồm, bị trói cẳng, xích tay.
Việc riêng tư, đảng cũng muốn biết
ngay,
Công an dòm ngó, đem về đồn
trị tội...
Chức tước mua toàn đô-la, vàng khối
Đáo nhậm rồi lại vơ vét cào về.
Thằng dân nghèo đau khổ hết chỗ chê
Bụng ấm ức, không dám ra lời nói.
Dân khổ đau, nhiều
gia đình đang đói.
Cậu ấm, cô chiêu hết cỡ xài sang,
Đi du học một năm tốn trăm ngàn
Con các quan, mốt về làm quan tiếp!
Tàu đã vào, ở gần như nửa nước.
Tên đường Tàu, tên xã, luật lệ riêng...
Hãng, công ti, hóa chất thải xuống sông,
Người nước ta ung thư là quá khiếp.
Mỗi năm chết cả trăm ngàn, trăm rưỡi.
Đường phố ngập đĩ đượi với
công an.
Gái Việt Nam, ăn mặc rất là sang
Làm cô dâu Đài, Hàn, Sing với Mã...
Nhiều cô chết phải thằng chồng độc ác!
Cả gia đình hãm hiếp, vứt bìa rừng.
70 năm toàn dân Việt đã từng
Dở sống, dở chết, người còn như cọng rác!
Phải bỏ đảng, chậm không còn cái
xác!
Đảng giết dân - không dám giết kẻ
thù!
Đảng khi xưa dụ dỗ vào chiến khu
Nhưng nay đảng: chỉ toàn tư
bản đỏ.
Phải bỏ đảng kẻo Tàu ngay đầu ngõ.
Tằm ăn dâu, Tàu sẽ chiếm nước ta.
Lúc bấy giờ nước là cái tha ma.
Đã mất hết - Việt Nam không còn nữa!
08-12-2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét